Sau những chuyến đi biển vô cùng vất vả, gian khó, tốn kém, Christopher Columbus cuối cùng cũng phát hiện ra châu Mỹ, một thế giới mới. Sau phát kiến đó, ông được nữ hoàng Isabella Đệ nhất trọng thưởng, được mọi người kính trọng, sùng bái. Ông trở nên nổi tiếng khắp thế giới.
Tuy nhiên, những kẻ ghen ghét ông cũng nhiều vô kể, đặc biệt là giới quý tộc xung quanh nữ hoàng Isabella. Chúng thường nói: “Ôi dào, trái đất vốn tròn, cứ đi mãi thì kiểu gì chẳng phát hiện ra châu Mỹ”.
Một hôm, nữ hoàng Isabella mở tiệc, có rất nhiều quý tộc đến dự và dĩ nhiên, bà mời cả Christopher Columbus.
Khi tiệc đã vào thời điểm vui vẻ nhất Columbus cầm một quả trứng luộc, đứng dậy:
– Thưa nữ hoàng và quý vị! Cho phép tôi được bày một trò vui nho nhỏ.
Mọi người, vốn đã no nê và chán những câu chuyện tào lao chẳng đâu vào đâu, nhao nhao tán thưởng:
– Hay lắm! Columbus!
– Xin nữ hoàng cho phép!
Vị nữ hoàng thông minh, xinh đẹp bằng tuổi Columbus, vốn thích trò mới lạ, tươi cười đứng dậy:
– Được, hôm nay vui, ta cho phép!
– Cảm ơn nữ hoàng! Tôi có một câu đố đơn giản thế này: hãy đặt quả trứng luộc này lên bàn sao cho nó đứng yên, không lăn.
Vì bàn ăn nào cũng có sẵn trứng nên tất cả đều thử cố gắng đặt trứng theo câu đố. Bữa tiệc đột nhiên sôi nổi hẳn và có rất nhiều trứng bị rơi vỡ. Bản thân nữ hoàng cũng thử và lắc đầu chịu thua. Sau một hồi vật lộn với quả trứng, tất cả mọi người đều nhất trí là không thể làm được và bắt Columbus phải giải đố.
Columbus mỉm cười cầm quả trứng đến bàn tiệc của nữ hoàng:
– Xin nữ hoàng cho phép thần.
Sau cái mỉm cười đồng ý của nữ hoàng, Columbus đập khẽ đầu quả trứng xuống mặt bàn và đặt luôn chỗ móp của quả trứng lên bàn. Quả trứng đứng im phăng phắc. Sau một giây im lặng sững sờ, cả phòng nhao nhao:
– Ôi dào, có gì đâu, chuyện nhỏ.
Columbus dõng dạc nói:
– Đúng, chuyện nhỏ như con thỏ và cũng nhỏ như chuyện tôi tìm ra châu Mỹ vậy.
Bài học:
- Con người ta hơn nhau ở trí thông minh chứ không phải ở sự ghen ghét kẻ khác.